[Câu chuyện này được chia sẽ tại Đởi sống pháp luật Online]

Khi nghe tôi đề xuất chuyện ly hôn, chồng tôi cười khẩy bảo rằng: “Cô cứ đưa trả tôi 200 triệu thì tôi sẽ ký đơn ngay lập tức”. Tôi ngớ người hỏi anh tôi có nợ 200 triệu hồi nào đâu. 

Có chồng mà chẳng khác nào không có chồng đã hơn 2 năm nay. Nhiều lần tôi đã muốn ly hôn người chồng bội bạc song lại không thể. Tôi vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn sống với người chồng như vậy. Bởi vì, nếu tôi không chồng đủ 200 triệu ra đây, anh chắc chắn sẽ không ký đơn ly hôn mà buông tha cho tôi.

Tôi năm nay chỉ mới 24 tuổi và kết hôn được 2 năm nay. Hiện tôi cũng có con gái đầu lòng được 9 tháng tuổi. Mới bước chân vào hôn nhân, tôi đã thực sự thấy chán ghét cuộc sống này. Nhiều lần, nếu không vì con, tôi đã buông xuôi tất cả. Nếu không vì con, có lẽ tôi cũng chẳng còn trên đời để ngồi viết tâm sự như lúc này.


Đám cưới của tôi rất hoành tráng, được tổ chức ở khách sạn lớn với rất nhiều khách mời. Ai cũng choáng ngợp với sự sang trọng khi đến dự đám cưới chúng tôi. Ảnh minh họa.

Khi còn là cô sinh viên chân ướt chân ráo ra trường, tôi đã gặp anh và yêu anh nhanh chóng. Bởi vì anh là con một gia đình khá giả tại Hà Nội. Bố mẹ anh đều là cán bộ của những sở ban ngành có tiếng đã về hưu. Nói thật, ban đầu tôi choáng ngợp bởi gia cảnh nhà anh. Sau đó, tôi cũng choáng ngợp với vẻ bề ngoài của anh nữa. Bời bề ngoài, anh rất đẹp trai, ga lăng và nhiệt tình. Anh như một dân chơi thứ thiệt và tôi chết anh bởi cái vẻ ngoài lãng tử, lịch lãm ấy.

Còn tôi lúc ấy mới chỉ vào làm cho một công ty tư nhân. Nhờ có vóc dáng chuẩn và khuôn mặt xinh xắn nên ngay lần đầu gặp, tôi đã lọt vào mắt xanh của anh. Rồi đám cưới của tôi được tổ chức nhanh chóng sau đó. Đám cưới hoành tráng, được tổ chức ở khách sạn lớn với rất nhiều khách mời. Ai cũng choáng ngợp với sự sang trọng khi đến dự.

Sau đám cưới là 10 ngày vợ chồng tôi đi trăng mặt tại Sing. Những ngày tháng này có lẽ là những ngày tháng mật ngọt nhất của tôi. Chồng mới cưới cũng yêu chiều tôi nhiều lắm. Cả nhà tôi còn bảo, tôi đúng là số sướng, chuột sa chĩnh gạo. Bởi may mắn như thế nên phải biết trân trọng chồng và cuộc hôn nhân này.

Những ngày sau khi kỳ trăng mật kết thúc, vợ chồng tôi trở lại cuộc sống thường nhật. Ngày ngày vợ chồng đi làm rồi về đã có cơm ăn. Bố mẹ chồng tôi khá giả nhưng thương con lắm. Nhưng những ngày đó cũng chẳng được bao lâu khi anh lại vẫn ham chơi bời đàn đúm với bạn bè. 

Anh bỏ mặc tôi một mình ở nhà với bố mẹ chồng và đi thâu đêm. Lúc thì anh đi nhậu, lúc lại gái gú. Tôi có ý kiến bảo anh ở nhà, anh nói tôi không có quyền can thiệp vào lối sống cũng như sở thích, thú vui của anh. Bố mẹ chồng tôi thì im lặng. Đến giờ họ mới tiết lộ anh sống như vậy từ lâu lắm rồi. Bố mẹ anh bảo không được nên muốn giục anh cưới sớm để yên bề gia thất. Họ nghĩ, khi có vợ con, rồi anh sẽ phải thay đổi.

Cứ đi làm về, tôi lại âm thầm đợi chờ chồng về. Rồi anh còn bắt tôi phục vụ anh theo đúng với những tư thế anh được các cô gái ở bar phục vụ. Tôi cắn răng chiều chồng và mong anh dần thay đổi. Nhưng anh ngày càng tệ khi vừa bạo hành tôi về tinh thần, vừa bạo hành tôi về "chuyện ấy".

Bất kể là giữa đêm hay khi đã sắp sửa đi làm, nếu chồng có nhu cầu là tôi phải đáp ứng. Thậm chí nhiều lần anh còn bắt tôi dùng các dụng cụ hỗ trợ "chuyện ấy". Tôi dần sợ chồng và trốn chồng như trốn giặc. Quá hoảng sợ, tôi còn đòi ly hôn.

Khi nghe tôi đề xuất chuyện ly hôn, chồng tôi cười khẩy bảo rằng: “Cô cứ đưa trả tôi 200 triệu thì tôi sẽ ký đơn ngay lập tức”. Tôi ngớ người hỏi anh tôi có nợ 200 triệu hồi nào đâu. Anh cười khùng khục bảo rằng, mới kết hôn được 2 năm nay mà sao tôi quên nhanh thế. Anh nói 100 triệu là tiền anh bỏ ra để sắm đồ và sính lễ cưới tôi. Còn 100 triệu là tiền anh đòi hỏi mà vợ không chiều để anh phải đi ăn đêm bên ngoài.

Nghe chồng nói vậy, tôi thực sự thấy không thể tin được. Anh thật sự quá khốn nạn. Còn chuyện cưới xin của tôi, lễ lạt thế nào là do phía nhà anh tự nguyện đưa chứ có ai bắt anh phải đưa nhiều vậy đâu.

Khi nghe tôi đề xuất chuyện ly hôn, chồng tôi cười khẩy bảo rằng: “Cô cứ đưa trả tôi 200 triệu thì tôi sẽ ký đơn ngay lập tức”. Ảnh minh họa.
Tôi bảo anh tôi không vay mượn gì anh nên không phải trả 1 đồng nào hết. Anh bảo nếu vậy thì cứ ở trong cái nhà này mà sống cuộc sống địa ngục đi, đừng nghĩ tới chuyện ly hôn làm gì. Ngoài ra, anh còn thêm một điều kiện nữa, nếu ly hôn phải bỏ con gái lại cho anh nuôi dưỡng. Tôi chỉ được quyền đến thăm con mà không được nuôi.

2 năm kết hôn sống trong cảnh bề ngoài bao người mơ ước nhưng bên trong lại "nhục nhã ê chề" mà tôi thấy quá cay đắng, đau khổ. Giờ con tôi ngày một lớn hơn, dù ông bà nội rất yêu con nhưng tôi cũng muốn ly hôn chồng. Chồng tôi thì vẫn đi ngày đi đêm, cuộc sống có vợ con rồi cũng không khác chưa có vợ con. Bố mẹ chồng và tôi đều bất lực.

Thương bố mẹ chồng, tôi không dám nói gì với họ về điều kiện chồng đặt ra nếu tôi ly hôn. Song để ly hôn nhanh chóng, để kết thúc cuộc sống khốn khổ này với người chồng như vậy, tôi có nên vay mượn để có tiền trả cho chồng không? Tôi có nên chia sẻ với mẹ chồng về điều này để được bà giúp một phần chuyện tiền bạc, để nhanh chóng ly hôn?
VÂN ANH
[Câu chuyện này được chia sẽ tại báo đời sống pháp luật]

Không bỏ được vợ con, cũng không nỡ bỏ rơi giọt máu của mình. Anh cũng cẩn thận đưa mẫu ADN của con riêng đi xác nhận và đó là con anh thật.

Ai nhìn vào cũng nói chị sướng khi lấy được chồng vừa giàu vừa đẹp trai. Nhưng bản thân chị người trong cuộc mới hay rằng, hạnh phúc nào đâu có giản đơn như vậy. Con người đâu chỉ nhìn mà nói rằng người ta hạnh phúc.

Yêu nhau từ ngày còn là sinh viên, khi đó anh chị chia nhau bát cơm, nhường nhau chiếc áo để ai cũng được mặc ấm. Chị còn nhớ rõ khi đó anh chị hạnh phúc đến mức nào. Nhiều người còn nói “Cứ yêu nhau, hiểu nhau thế này thì sống với nhau cả đời cũng không chán”. Lúc đấy, chị cứ nghĩ chỉ cần có niềm tin, tình yêu mãnh liệt thì không điều gì có thể khiến anh chị xa cách được.

Rồi anh chị ra trường, chị may mắn hơn nên sớm được nhận vào làm ở phòng hành chính tiền lương của một công ty xây dựng. Còn anh chật vật mãi chưa xin được vào đâu. Chị giỏi giang, có tài ăn nói nên sớm xin cho anh về làm kỹ sư ngay tại công ty mình.



Ngày cưới bác chị còn không ngớt lời khen ngợi cháu gái mặt xinh, chắc chắn cuộc đời cháu sẽ hưởng hạnh phúc trăm năm(Ảnh minh họa).


Cảm kích trước tấm lòng của chị nên anh luôn nỗ lực phấn đấu trong công việc. Anh vốn thông minh lại có chí tiến thủ nên rất được lòng cấp trên.

Công việc ổn định, tháng 4/2003 đám cưới của anh chị diễn ra trong sự chúc phúc của gia đình hai bên. Hôm cưới, bác chị còn không ngớt lời khen ngợi cháu gái mặt xinh, có tướng làm phu nhân của sếp. Chị nghe thế nhìn anh mỉm cười. Anh cũng đáp trả chị bằng một ánh mắt âu yếm trìu mến.

Hai năm sau, anh chị chào đón đứa con đầu lòng ra đời. Đứa con như là điều may mắn mà ông trời dành tặng cho vợ chồng chị. Từ ngày có bé, công việc của anh “thuận buồm xuôi gió”. Anh được thăng chức lên làm đội trưởng, rồi trưởng phòng và 6 năm sau anh trở thành phó giám đốc công ty xây dựng. Còn chị bận rộn với việc sinh nở nên tạm lui về làm nội trợ cho anh.

Một ngày, anh nhận được dự án tận miền Nam. Trước khi lên đường đi công tác, anh không ngớt lời dặn dò chị cố gắng giữ gìn sức khỏe đợi ngày anh trở về đoàn tụ. Dù yêu nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh chị xa nhau lâu đến vậy. Chị vui nhưng cảm thấy bỡ ngỡ, hụt hẫng vô cùng.

Những ngày mới xa chồng chị khó ngủ, trằn trọc suốt đêm. Hai đứa con mỗi đứa khó tính một kiểu chị phải rất cố gắng mới thấu hiểu được hết nỗi lòng của con. Nhiều khi chị cũng thấy mệt mỏi. Anh đi biền biệt phải tới 6 tháng sau mới về nhà một lần. Về được một tuần anh lại tiếp tục vào Nam.

Cứ thế suốt 3 năm anh xa vợ, xa con anh trở về Hà Nội trong cương vị là giám đốc mới bổ nhiệm. Từ đó, vài tháng anh lại vào Nam để đàm phán hợp đồng một lần.

Bạn thân của chị vốn là một nhân viên ngành luật. Đôi lần chị trò chuyện về chồng mình, cô bạn lém lỉnh mới nhắc khéo chị nên cẩn thận vì chồng chị vốn đẹp trai, hiền lành lại là mẫu đàn ông thành đạt được nhiều chị em để ý. Cô bạn còn không quên trêu đùa “Cẩn thận có khi anh ấy có vợ khác trong ấy rồi cũng nên đó. Con lớn tướng rồi mới biết thì quá muộn rồi”.


Giờ thì đã rõ chồng chị đã phải lòng người đàn bà khác và có một đứa con trai 3 tuổi (Ảnh minh họa).
Giờ thì đã rõ chồng chị đã phải lòng người đàn bà khác và có một đứa con trai 3 tuổi (Ảnh minh họa).
Chị nghe vậy mỉm cười. Chồng chị đâu thuộc mẫu người như thế, anh luôn chu đáo, một lòng hướng về vợ con làm sao anh có thể phản bội chị dễ dàng như thế.

Nào ngờ, một ngày chị nhận tin sét đánh ngang tai có một người phụ nữ gọi điện vào số máy của chị xưng là vợ của chồng chị. Chị lặng im một lúc lâu, còn cô gái kia nhắc lại rõ ràng “Chị muốn biết chuyện cứ hỏi cháu chị nhé”. Khi đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng bíp dài, nước mắt chị bỗng dưng rơi lã chã. Nào ngờ, đời chị có lúc thành ra thế này, cay đắng tột cùng.

Chị không kịp xin phép mà lái xe thẳng về nhà chị gái. Hôm đó, chị đã được nghe đầy đủ câu chuyện tình ái của chồng chị. Có lẽ, không còn gì cay đắng hơn lúc này cả. Giờ thì đã rõ chồng chị đã phải lòng người đàn bà khác và có một đứa con trai 3 tuổi. Giờ cô ta có đủ lý do để trói buộc chồng chị với cô ta.

Không giữ được bình tĩnh chị đã đến cơ quan chồng, anh điềm tĩnh theo chị ra một quán cà phê gần đó ngồi nói chuyện. Chị khóc nức nở nói về chuyện người đàn bà kia. Anh im lặng thú nhận hết, anh cũng nói đó chỉ là do lầm lỡ, do anh không làm chủ được bản thân. Anh vẫn yêu thương vợ con hơn bao giờ hết. Suốt mấy năm qua anh luôn sống trong day dứt ân hận.

Không bỏ được vợ con, cũng không nỡ bỏ rơi giọt máu của mình. Anh lặng lẽ đưa chị xem kết quả xét nghiệm ADN của cậu con riêng và nói nó là con anh. Anh cũng nói thẳng nếu chị không chấp nhận được thì anh chị ly hôn, anh vẫn chịu trách nhiệm nuôi hai đứa con khôn lớn. Còn chị anh sẽ để lại căn nhà đang ở cho chị. Nếu chị tha thứ anh sẽ không qua lại với người phụ nữ kia mà chỉ gửi tiền hàng tháng nuôi đứa con riêng của anh. Chị khóc nấc liên hồi khi thấy tờ giấy xét nghiệm đó, lần đầu trong đời chị thấy mình yếu đuối tới vậy.

Chị đã nghĩ tới việc ly hôn chồng, nhưng chị đã lần lữa năm này qua năm khác. Chị không làm được thế. Chị vẫn dấu bạn bè, trong anh em chị cũng chỉ có mấy người biết. Vì thế, ai nhìn ngoài vào vẫn thấy gia đình chị êm ấm.

Về phía anh, anh vẫn yêu thương chăm sóc vợ con. Ngày tết, giỗ chạp anh đều đánh xe từ Hà Nội về hỏi han, thăm nom bà con nội ngoại. Số tiền anh bỏ ra để xây dựng nhà thờ cho mẹ chị cũng lên tới tiền tỷ. Còn các cháu của chị ở trong quê ra Hà Nội học, khi tốt nghiệp anh đều chu đáo giúp đỡ, thậm chí là nhận về công ty của anh làm.

Cuộc sống của anh chị đã lặng lẽ qua đi như thế. Chị giờ đã gần 40 đôi mắt có vết chân chim. Người ta thấy chị cười, nhưng trong ánh mắt đó vẫn có những giọt nước mắt đôi khi lặng lẽ rơi. Anh yêu chị nhiều, nhưng nỗi đau anh mang lại cho chị cũng đâu có ít… Và chị cũng không thể cắt nghĩa vì sao chị lại âm thầm chịu đựng, vẫn yêu anh tha thiết như ngày nào.
Giờ con tôi hết ăn rồi ngủ, xem tivi, buồn chán lại tìm cách có tiền để đi chơi game, giao du với bạn xấu. Chồng tôi keo kiệt, ích kỷ, gia trưởng, một mình tôi vất vả nuôi ba miệng ăn, bữa đói bữa no, cầm cự qua ngày.

Tôi 42 tuổi, con trai năm nay 17 tuổi, con gái 12 tuổi. Tôi lấy chồng trong sự không ủng hộ của bố mẹ và anh chị em. Bố mẹ và anh chị nhận xét chồng tôi là người nhỏ nhen, gia trưởng nhưng tôi vẫn cố lấy người đàn ông đó. Thời gian sau cưới là cả quãng đường dài đau khổ, không một ngày yên ổn, hạnh phúc chỉ vì chồng quá gia trưởng, tính hay lèm bèm, nghe lời mẹ xúi giục mà đối xử tệ bạc với vợ con. Tiền mừng cưới, nhẫn vàng bông tai hai bên nội ngoại cho tôi, ngay khi đám cưới vừa tàn, mẹ chồng đã gạ bán đi cho bà mượn rồi không trả. Còn vàng cưới bà tặng tôi cũng bắt trả lại ngay sau đám cưới.

Tính tôi nhẫn nhịn và chịu đựng nên không dám phản đối. Ngày tôi mang bầu đứa đầu lòng, dù thai đã lớn tôi vẫn phải hàng ngày lau dọn bốn tầng lầu, cơm nước và giặt giũ cho cả gia đình cô em chồng. Sinh con xong, tôi xin đi bán rau ngoài chợ để có tiền trang trải, không phải ngửa tay xin chồng. Được thời gian thấy buôn bán ế ẩm, mẹ chồng không cho tôi đi nữa. Trong một lần cãi cọ với chồng, anh tức giận lấy chiếc đũa chọc vào môi tôi, đã vậy mẹ chồng còn hùa vào nói đáng đời tôi lắm, dám cãi chồng trong lúc anh ta đang nổi khùng.

Tôi đã trao thân nhầm cho kẽ keo kiệt và ích kỉ.Ảnh minh họa
Hàng ngày anh vẫn thủ thỉ to nhỏ với mẹ, sáng dậy muộn cũng phải mẹ vào xoa đầu gọi dậy như đứa trẻ mới chịu. Đến bây giờ, sống với nhau gần 20 năm, mỗi khi cãi nhau anh vẫn nói không cần tôi. Khi tôi sinh cháu trai đầu được chưa tròn năm, bị chồng đánh cho một trận mặt mũi sưng húp. Tôi định vào ẵm con đi về ngoại thì anh chặn đường, ném hết đồ đạc, một mình tôi bơ vơ không một xu dằn túi. Sau đó một chị gái biết chuyện đã đưa tôi về bên ngoại nương thân. Anh còn nghe lời mẹ thuê một đám giang hồ tìm đến nhà tôi đe dọa, cấm tôi qua thăm con. Tôi suy nghĩ lại, thấy mình chưa có việc làm, tiền bạc không có, muốn nuôi con cũng khó. Trong khi bên nội cấm cho gặp con, nếu tôi cứ cố đòi con về họ sẽ đem giấu hoặc đem con tôi cho người khác nuôi, như thế tôi sẽ mất con. Nghĩ vậy tôi đành để anh giữ con, một thân một mình vào Nam xin làm công nhân.

Tôi cũng không muốn đổ vỡ gia đình, con sẽ khổ, cha mẹ sẽ đau lòng vì ngay từ đầu đã không nghe lời khuyên can, quyết lấy anh cho được. Tôi đã nhắn với anh, rằng nếu còn thương tôi, thương con hãy vào Nam, tôi sẽ đợi anh. Vài tháng sau đó, anh mò vào Nam, chúng tôi lại sống với nhau như trước kia. Thời gian này vợ chồng tu chí làm ăn, tích cóp mua được mảnh đất có giấy tờ viết tay. Sau đó chúng tôi đón con trai vào. Mấy năm sau đó vợ chồng xây thêm được một căn nhà trên nền đất sổ hồng nhưng cũng chỉ là giấy tờ viết tay.

Rồi con gái thứ hai ra đời, giống hệt bố, nhưng cậu con trai lại giống đằng ngoại. Bắt đầu xuất hiện lời xì xầm đồn thổi bên tai chồng tôi. Anh trở lại là người hay cằn nhằn, nói mát, nhậu nhẹt về là lèm bèm vợ con. Điều khiến tôi đau đớn, tủi nhục nhất là khi anh nói con trai không phải của mình, mà là của bố chồng tôi. Trước đây khi anh và mẹ đối xử tệ bạc với tôi, chỉ có bố chồng đứng ra bênh vực tôi được đôi chút. Tôi cũng lên tiếng tranh luận về việc đứa con có phải của anh hay không nhưng với bản tính gia trưởng, chỉ cho mình là nhất nên anh không chấp nhận sự thật. Tôi vì việc này khổ sở, ấm ức không yên.

Nghe lời mách đưa cháu đi  xét nghiệm ADN tôi cũng rất muốn làm nhưng vì hoàn cảnh kinh tế không cho phép nên đành chịu đựng. Mỗi lần anh nhậu nhẹt say xỉn là nói những lời rất khó nghe, gây mất tình cảm của anh em, đồng nghiệp. Lúc chúng tôi xảy ra cãi vã, anh còn đập phá đồ đạc trong nhà, cắt dây nguồn tủ lạnh, đập hỏng cái quạt, cấm mẹ con tôi nấu cơm. Nhiều ngày khốn đốn, mẹ con tôi phải ăn mỳ gói cầm hơi, đôi lúc uất ức chịu không nổi, tôi chở các con ra ngoài ăn cơm quán, còn anh mua cơm hộp về ăn một mình. Không khí trong nhà lạnh tanh, căng thẳng, anh rất dễ nổi khùng bất chợt.

Có lần đang chở tôi và con gái về, anh nổi giận, đuổi tôi xuống xe và chở mỗi con gái về nhà. Giữa trời khuya, mình tôi lếch thếch đi bộ năm km mới gặp được một anh xe ôm thương tình chở về được một đoạn. Xin nói thêm giờ tôi đang là lao động phổ thông cho một công ty, lương tháng chỉ ba triệu đồng. Mấy tháng trước chồng tôi nghe lời xúi giục của một ông bạn nhậu, nhất quyết đuổi ba mẹ con tôi ra khỏi nhà, giữ hết giấy tờ nhà, chìa khóa cửa, số tiền gửi tiết kiệm của tôi cũng bị anh lừa để đứng tên rồi một mình bỏ về nhà nội ở ngoài Bắc.

Thời gian này mẹ anh mắc rất nhiều bệnh, bà thấm thía cái gọi là nhân quả vì lúc trước đã cố tình chia rẽ, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi. Tôi dù thiếu thốn tiền bạc vẫn cố gửi ít tiền về cho bà chữa bệnh. Anh bỏ về được chừng một tháng lại khăn gói quay lại.

Tôi cố gắng đến lúc này cũng nhờ có con gái an ủi, làm chỗ dựa tinh thần để tiếp tục đi làm, kiếm tiền nuôi con. Nó là niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này, vì con trai đầu của tôi trở nên hư hỏng từ lúc nào không hay. Năm con trai học lớp 9, đua đòi chúng bạn, trốn học đi chơi điện tử. Thầy cô cảnh báo, tôi đã phải thu xếp thời gian để đưa con đến tận trường nhưng khi vừa quay xe tất tả đến công ty con len lén nhìn theo bóng mẹ rồi trèo tường trốn đi chơi game. Canh gần đến giờ mẹ đến đón về lại vào trường đợi tôi đến. Cứ như thế, con tôi bị nhà trường đuổi học.

Hiện giờ cháu đã 17 tuổi nhưng vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai. Khi con bị đuổi học, tôi đã chạy vạy xin cho con chỗ làm. Có người quen giới thiệu vào phụ bếp cho quán ăn của họ, tôi gửi cháu được một thời gian lại phải đón về vì môi trường ở đó quá phức tạp, mới vào làm được một thời gian cháu đã tập tành hút thuốc. Sau đó tôi xin cho cháu vào làm ở một xưởng gỗ. Được thời gian cháu lại bỏ về do không chịu nổi môi trường bụi bặm của xưởng gỗ. Mỗi lần con trai bỏ việc về nhà là chồng tôi lại tìm cớ gây gổ, mắng nhiếc, đánh đập cháu. Có lần anh xông vào đánh con, cháu đã cầm dao chống lại, vác dao rượt đuổi khắp xóm, đập phá cửa kính, đập hỏng cả ổ khóa. Chúng tôi phải nhờ công an xã can thiệp, tạm giữ cháu một đêm ở trụ sở.

Khóc trong âm thầm và chấp nhận vì con cái .Ảnh minh họa
Con tôi trở nên lầm lì. Có lần nó lại trốn nhà đi chơi game, bán cả sách vở, đồ dùng để lấy tiền đi tận khuya mới chịu mò về. Tôi tức giận mắng cháu một trận, xong rồi bảo cháu vào nhà ngủ nhưng nó nhất quyết không vào, ngủ ngoài sân suốt một đêm. Còn có lần cháu bắt em gái đưa tiền để mua thuốc hút không được đã thẳng tay đánh em một trận. Nói về đi làm thì cháu viện cớ công việc vất vả để bỏ việc. Khi hỗn chiến với cha mẹ thì cả nhà tôi ai cũng phải nín nhịn, sợ xảy ra án mạng. Vì cháu chưa tốt nghiệp cấp hai nên ít có công ty nào chịu nhận vào làm. Tôi cũng tính đến phương án cho cháu đi nghĩa vụ quân sự theo hướng bộ đội chuyên nghiệp nhưng vì hộ khẩu của cháu ngoài Bắc, muốn đưa cháu nhập ngũ lại phải theo chế độ tuyển quân ở địa phương.

Giờ cháu hết ăn rồi ngủ, xem tivi, buồn chán lại tìm cách có tiền để đi chơi game, giao du với đám bạn xấu, tôi thật sự mệt mỏi. Trong khi chồng lại là người nhỏ nhen, keo kiệt, ích kỷ, gia trưởng, một mình tôi vất vả nuôi ba miệng ăn, bữa đói bữa no, cầm cự qua ngày. Nếu ly hôn, tôi dự định sẽ giữ lấy mảnh đất giấy tờ viết tay kia, nhường lại anh căn nhà đang ở, nhưng chưa biết ba mẹ con sẽ xoay xở ra sao với mảnh đất đó. Nên dựng tạm căn nhà để sống hay cho thuê mướn rồi lấy tiền đi ở trọ?

Tôi thật sự bế tắc và mệt mỏi. Xin hãy cho tôi lời khuyên làm cách nào để vượt qua tình cảnh chồng hư, con hỏng như hiện giờ? Tôi tuy ít học nhưng bản tính hiền lành, biết lẽ phải điều hay, cam chịu nhẫn nhịn bao năm nay để mong gia đình êm ấm, con cái ngoan ngoãn mà sao mong ước bình dị ấy vẫn cứ xa vời.
Đưa cu Bon đến xét nghiệm ADN mà tôi chẳng hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho đến khi nhận kết quả xét nghiệm, tôi điếng người đến nỗi không đứng nổi, cu Bon và tôi không phải quan hệ cha con.
Trên đời này không có gì là không thể xảy ra, tôi đang rất buồn bực và cũng bối rối. Nói dối vợ đi công tác, tôi đã trốn khỏi gia đình mình được hơn một tuần. Tôi không thể trở về nhà với gương mặt bình thản, âu yếm vợ của tôi như mọi khi, quấn chặt đứa con trai bé bỏng của chúng tôi. À không, chỉ là của cô ấy mà thôi. Thằng bé không phải con đẻ của tôi.
Câu nói đùa “cháu bà ngoại thì chắc chắn là cháu bà ngoại, còn cháu bà nội thì chưa chắc đã phải cháu bà nội” không ngờ lại rơi đúng vào trường hợp của tôi. Và tôi chỉ biết điều đó khi đi xét nghiệm ADN gần đây. Nói ra thì dài dòng, nhưng việc tôi đi xét nghiệm ADN không phải vì tôi không tin tưởng vợ hay người đời dèm pha. Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm, thằng bé cũng vừa trải qua sinh nhật 4 tuổi hạnh phúc bên bố mẹ. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau từ thời đại học, ra trường đều được bố mẹ lo cho công việc ổn định nên cũng bình yên đến với nhau. Cuộc sống ổn định khiến gia đình luôn vui vẻ cho đến đầu tuần trước.
Tôi có một cậu bạn thân, tên Tuấn. Tuấn là bạn thời cấp 3 của tôi, học hành nghiêm chỉnh, công việc đàng hoàng, bố mẹ đều là công nhân viên chức. Tuy nhiên, mãi sau này, khi cũng khá đứng tuổi, Tuấn mới yêu một cô gái làm nghề cắt tóc gội đầu ở tỉnh khác đến làm việc tại Hà Nội. Tuấn phải lòng cô gái đó khi cô đang mang thai, bị người yêu ruồng bỏ, một thân một mình mưu sinh nơi đất khách.
Kết quả xét nghiệm ADN làm tôi rơi vào trạng thái bất thần.Ảnh minh họa
Sau này, khi cô gái đó sinh đẻ, Tuấn cũng túc trực như một người cha thực thụ. Dĩ nhiên, bố mẹ Tuấn phản đối kịch liệt và ông bà còn định từ con khi Tuấn nói với bố mẹ là sẽ cưới cô gái đó.
Bí thế, Tuấn nhờ tôi đem cu Bon đi xét nghiệm ADN để chứng minh quan hệ cha con ruột, giả như Tuấn và đứa con riêng của cô gái cắt tóc kia có quan hệ huyết thống. Có bằng chứng, ông bà sẽ chấp nhận. Còn chuyện sau này lớn lên giống ai, Tuấn phẩy tay: “Ở cùng nhau là nhìn khắc giống nhau hết”. Tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của bạn vì thấy cô gái kia sống biết điều, ngoan ngoãn.
Đưa cu Bon đến xét nghiệm ADN mà tôi chẳng hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho đến khi nhận kết quả xét nghiệm. Tôi điếng người. Cu Bon và tôi không phải quan hệ cha con. Tôi gần như không thể đứng vững và phải ngồi một lúc lâu ở phòng xét nghiệm. Không cảm giác nào có thể tả được tâm trạng tôi lúc đó, sụp đổ, tan vỡ, thất vọng, đau đớn. Tất cả như bóp nghẹt trái tim một thằng đàn ông là tôi.
Tôi không dám gọi điện cho Tuấn, tôi cũng không truy xét vợ tôi. Tôi chỉ lẳng lặng uống rượu suốt một đêm không về. Mặc cho hàng chục cuộc điện thoại của vợ gọi, tôi vẫn không thể nghe giọng của cô ấy. Sáng hôm sau, khi vợ đi làm, con đi học, tôi lẳng lặng về nhà thu xếp đồ đi. Tôi biết lòng tôi yêu cô ấy, nên tôi đau không chịu được khi nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm đau vợ.
Tôi không thể hét lên với cô ấy: “Em là đồ dối trá!”, tôi cũng không thể nói với cu Bon: “Con không phải con trai của bố!”. Giờ đây, tôi hoang mang. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo, tôi không muốn gia đình tan vỡ, tôi vẫn rất yêu vợ tôi nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được những lời giải thích mà bây giờ tôi nghe kiểu gì cũng sẽ giống như những lời ngụy biện. Cô ấy đã đẩy tôi xuống địa ngục, có cách nào để tôi tin tưởng cô ấy được nữa không?
Xa cô ấy và cu Bon đã hơn một tuần, tôi vẫn bế tắc tột độ, tôi nhớ vợ, nhớ con nhưng sự thật phũ phàng ném tôi vào khoảng tối, khiến tâm hồn tôi đau nhức. Tôi phải làm sao trong trường hợp này đây?
T.K (Hà Nội)
(Theo Dân Việt)
Kết quả xét nghiệm ADN lại khiến anh choáng váng: con gái đúng là con anh nhưng con trai lớn thì không phải. Chẳng ai có thể biết được lúc ấy anh đau đớn và tuyệt vọng thế nào.

Anh Hiệp (Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội) chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà mặt hốc hác và già đi phải đến chục tuổi. Lí do chính bởi vợ chồng anh vừa ly hôn.

Nhắc đến đây, hẳn những ai quen biết với gia đình anh chị đều không khỏi kinh ngạc. Gia đình anh kinh tế khá giả, đang vô cùng hạnh phúc với 2 bé: con trai lớn 10 tuổi và con gái út 6 tuổi. Anh Hiệp có thể nói là một ông bố mẫu mực, một người chồng tốt. Còn vợ anh - chị Kim rất yêu thương chồng con. Vậy thì lí do là vì đâu?

Số là anh Hiệp đọc báo, xem ti vi thấy người ta nói nhiều đến chuyện xét nghiệm ADN để xác định con đẻ nên anh cũng muốn thử. Khi mang các mẫu tóc của hai con đi xét nghiệm, trong lòng anh cũng không hẳn nghi ngờ người vợ đầu gối tay ấp 10 năm nay.
Lý giải cho hành động của mình, anh nghĩ đơn thuần tò mò muốn kiểm chứng lại một lần nữa bằng y học mà thôi. Nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại khiến anh choáng váng: con gái đúng là con anh nhưng con trai lớn thì không phải? Chẳng ai biết được lúc ấy anh đau đớn và tuyệt vọng thế nào.

Cầm kết quả về nhà, anh vẫn giấu vợ, giả vờ thản nhiên hỏi vợ vài câu vu vơ nhưng bị chị Kim mắng cho té tát rồi quay ra giận dỗi chồng. Đến lúc anh chìa kết quả xét nghiệm ra thì chị quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ.

Anh Hiệp bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Giờ thì anh hối hận rồi. Nếu cho anh được làm lại, anh sẽ không bao giờ đi làm xét nghiệm ADN, mặc cho thực tế thế nào chăng nữa.

Cứ cho là không phải con anh thì đã sao? Dù sao anh cũng nuôi lớn nó từ khi vợ anh mang bầu đến giờ. Bé lại là con đầu lòng và anh lại là con người của gia đình, một lòng vì vợ vì con nên sự quan tâm chăm sóc anh dành cho con lớn biết nhường nào.

Giá như anh chưa biết sự thật đấy, anh tình nguyện cả đời vui vẻ trên sự lừa dối còn hơn là đối mặt với nó mà anh không thể chấp nhận nổi này. Giá như chị nói với anh ngay từ đầu thì có lẽ vì tình yêu với chị, vì lòng vị tha, bao dung thì anh cũng sẽ chấp nhận bé.

Cuối cùng gia đình anh vẫn tan đàn xẻ nghé: con gái ở với anh còn con trai theo mẹ. Anh biết có nhiều người còn nhận con nuôi nhưng anh thì lại dứt bỏ đứa trẻ mình yêu thương từ khi mới thụ thai.
Gia đình tan vỡ đối với anh là một nhát dao chí mạng. Nhưng để anh tha thứ thì anh cũng không thể làm nổi.

Bề ngoài, gia đình anh vẫn êm ấm, hạnh phúc sau vụ xét nghiệm ADN nhưng sự thật thế nào thì chỉ người trong cuộc mới rõ
(Ảnh minh họa).

Anh Mạnh (Hàng Gai, Hoàn Kiếm, Hà Nội) gần đây bỗng nảy sinh nghi ngờ với thằng cu lớn 7 tuổi của mình.

Anh lén lút mang mẫu tóc của con đi xét nghiệm ADN để kiểm chứng sự thật. Kết quả khiến anh điếng người: đứa bé không phải con của anh.
Bỗng nhiên phát hiện trên đầu mình mọc cái sừng to tướng lại còn phải “đổ vỏ” cho kẻ khác 7 năm nay – có nỗi đau nào với một người đàn ông đau hơn nỗi đau ấy.

Về nhà, anh hùng hổ lôi vợ vào tra khảo, giáng cho vợ mấy cái bạt tai nảy lửa, cuối cùng vợ anh cũng thừa nhận. Anh lại được một phen ngã ngửa với “lời khai” của vợ. Hóa ra đứa bé mà anh coi là con suốt 7 năm nay chính là con của sếp công ty vợ.

Ông sếp ấy đã có gia đình hạnh phúc, vợ con đề huề nhưng khổ nỗi lại là 3 cô “vịt giời”. Ông ấy thèm một thằng cu lắm nhưng vợ nhất quyết không chịu đẻ nữa, thế nên đành đến nhờ vợ anh “đẻ hộ”. Mới lần đầu tiên đã là thằng cu, ông ấy mừng phát điên.

Giờ nghĩ lại anh mới nhận ra, mấy lần lão ta đến nhà chơi cứ xoắn xuýt bế ẵm, hôn hít thằng cu con. Ông ta còn mua đồ chơi đắt tiền cho nó, nhưng anh Mạnh cũng chỉ nghĩ lão ấy “mót” con trai chứ đâu nghĩ thằng bé chính là con lão ấy.

Tối, anh đang tiếp tục chửi mắng vợ tơi bời thì có điện thoại, nghe mới biết chính là cái lão đã đem sừng cắm lên đầu mình. Cúp máy, anh Mạnh phi ngay đến chỗ hẹn, định bụng sẽ cho lão ta một bài học nên thân, rồi tung hê ra cho lão ta tan cửa nát nhà thì thôi.

Nhưng vợ anh – chị Xuân lại thấy chồng lúc về rất bình thản và thoải mái, chẳng giống việc anh vừa trải qua nỗi “đau hơn hoạn” gì cả. Lúc tối chị thông báo cho sếp chuyện chồng đã biết, chỉ thấy sếp bảo: “Để đấy anh lo!” nhưng không rõ là anh ta đã “hóa phép” thế nào mà biến chồng chị xẹp xuống như quả bóng xì hơi vậy.

Hôm sau lên hỏi sếp thì mới biết, anh ta và chồng chị đã thỏa hiệp với nhau. Sếp chị sẽ nâng đỡ anh Mạnh trên con đường sự nghiệp vì công ty anh Mạnh làm là chỗ bạn thân của anh ta, đổi lại anh Mạnh phải giữ kín vụ việc và tạo điều kiện cho anh ta được thăm nom cháu bé, khi nào cháu lớn sẽ cho nhận bố.

Sau vụ đó anh Mạnh lên chức vù vù, từ một nhân viên quèn, thăng lên phó phòng rồi nhảy lên trưởng phòng trong vòng có 1 năm. Chị Xuân cũng sắp sinh bé thứ 2, lần này thì là con của anh Mạnh không trật đi đâu được.

Vậy là gia đình anh vẫn ấm êm hạnh phúc. Nhưng đó là vẻ bề ngoài, còn thực sự anh Mạnh có hạnh phúc hay không thì chỉ có mình anh biết mà thôi. Còn chị Xuân, từ khi sự thật được phơi bày, chị ngày đêm lo lắng không yên, chị sợ đến một ngày anh Mạnh sẽ không chấp nhận chuyện thỏa hiệp kia mà nuôi con của người khác nữa.
Nguồn : aFamily
Tôi đang dự định quyết định bàn bạc lại với anh để tìm cách giải quyết hậu quả thì ngay buổi chiều hôm qua, mặt chồng hằm hằm mang tờ kết quả xét nghiệm ADN về ném vào mặt tôi.

Chúng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm và có một con trai 4 tuổi. Chồng tôi làm trong ngành viễn thông còn tôi là nhân viên của một công ty nội thất. Cuộc sống gia đình của chúng tôi đang rất bình yên và hạnh phúc thì lại xảy ra một chuyện ầm ĩ khiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đang có nguy cơ tan vỡ.

Chẳng là tôi có một cô em gái kém tôi 4 tuổi. Em gái tôi rất trẻ trung xinh xắn, làm phiên dịch viên tại một công ty xuất khẩu. Công việc nhiều khi phải đi đây đi đó rất bận rộn nhưng cũng có lúc ngồi nhà dịch tài liệu cả tuần trời. Tính em gái tôi khá đa tình và luôn sống tự do thoải mái. Từ khi đi làm em đã thuê nhà ở riêng, nhằm tách hẳn sự quản lý của bố mẹ tôi.

Thời gian tôi mang bầu và sinh con, em gái tôi rất thường xuyên qua thăm và chăm sóc tôi. Khi con tôi vừa được 1 tuổi thì bỗng đâu em gái tôi mang bầu. Tin này như tiếng sét ngang tai đối với bố mẹ tôi. Nhưng em gái tôi lại bình thản bảo bây giờ mẹ đơn thân nhiều lắm.

Rồi em liên tục thuyết phục hoặc phản kháng, đình công để có thể sinh con. Cả gia đình tôi liên tục truy hỏi về bố đứa bé nhưng nhất định em gái tôi không nói và cũng không chịu lấy chồng. Em còn khăng khăng rằng đủ trưởng thành, đủ tài lực kinh tế để sinh và nuôi dạy con của em ấy nên người. Cuối cùng, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, bố mẹ tôi cũng đành phải chấp nhận theo nguyện vọng của em.


Sau anh bực lên và bảo "Em bị bệnh hoang tưởng nặng quá rồi đấy" (Ảnh minh họa)

Khi con trai của em được 2 tuổi, cháu vẫn chỉ được gọi bằng tên thân mật ở nhà chứ chưa có tên khai sinh. Một lần, trong bữa cơm họp mặt gia đình ở nhà bố mẹ đẻ tôi, là chị gái tôi rất sốt ruột nên giục em đặt tên con sớm để sang năm cháu còn đến trường mẫu giáo. Em gái tôi cười phá lên rồi hồn nhiên đề nghị: “Vậy chị đặt tên cho con em đi. Để nó mang họ gì bây giờ? Hay là cho con em theo họ của anh rể được không?”


Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lạnh cả người, giác quan thứ sáu nói với tôi có gì đó không ổn. Em gái tôi không phải là đứa hay phát ngôn ẩu. Tôi quay sang nhìn chồng thì thấy anh cũng đang sửng sốt quan sát đứa bé.


Đêm đó khi về nhà chuẩn bị đi ngủ, tôi cứ nhìn chằm chằm chồng rồi trêu đùa bảo nhìn cháu trai giống anh. Tôi ướm hỏi chồng có làm điều gì khuất tất sau lưng tôi không? Chồng tôi tỏ ra cực kỳ tức giận. Anh nằm vật xuống giường quay lưng về phía tôi kèm theo 2 từ “vớ vẩn”.


Nhưng sau sự kiện buổi tối, nằm trên giường tôi không tài nào ngủ được. Trong đầu tôi cứ miên man ý nghĩ phải chăng chồng và em gái tôi đã có gì với nhau? Ám ảnh với ý nghĩ chẳng mấy hay ho này khiến tôi thức trắng đêm ấy.


Sáng chủ nhật, tôi đưa con sang nhà em gái chơi. Từ trong nhà nhìn ra sân - nơi hai đứa trẻ đang nô đù, tôi thấy thật sự chúng có nhiều nét tương đồng như hai anh em ruột. Tôi vội vã mang con sang gửi nhà bà ngoại rồi phóng về nhà chất vấn chồng lần 2 xem có phải anh đã lăng nhăng với em gái tôi không? Liệu có phải đó là con trai anh không?


Thấy tôi hỏi vậy, lúc đầu chồng tôi còn cười bảo, sao em có thể liên tưởng được đến vậy? Sau anh bực lên và bảo "Em bị bệnh hoang tưởng nặng quá rồi đấy". Cuối cùng anh gào lên bảo: "Em bị thần kinh đấy hả?". Nói rồi, anh bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại mặc kệ tôi gào khóc bên trong.


Thế là tôi khóc từ lúc đó cho đến khuya, không ăn không uống gì. Chồng tôi thấy vậy đành phải xuống nước trước. Anh nói do tôi đa nghi, suy nghĩ lung tung chứ anh và dì cháu chẳng có gì cả. Anh còn nói tôi đừng nghĩ như vậy mà tội cho anh.


Nhưng tôi không tin, không có lửa làm sao có khói. Tôi gào lên với anh rằng đàn ông lăng nhăng thành tính. Tôi còn chụp mũ nói từng bắt gặp anh nhìn lén em gái tôi mấy lần rồi. Những lúc đó anh đều im lặng nhẫn nhịn cốt cho yên nhà cửa. Tôi lại càng nghi chồng có tật giật mình nên càng được thể lấn tới.


Từ hôm đó tôi càng ngày càng quá đáng với chồng. Tôi chẳng thèm làm việc nhà, mặc kệ chồng nấu nướng dọn dẹp, chăm sóc con cái. Những lúc anh làm trái ý tôi là hai mắt tôi long lên đay nghiến anh về chuyện này. Chồng tôi cũng giận lắm, nhưng anh nói vì yêu tôi, vì yêu con và cái gia đình này nên anh mới nhường nhịn chờ cơn nóng của tôi lắng xuống. Anh còn dọa tôi đừng quá quắt nữa nếu không sẽ phá nát cái gia đình này.


Thời gian này tôi tự nhiên trở nên rất nhàn nhã. Đi làm về tôi có người chồng đang xắn tay áo, lau mồ hôi nấu cơm cho ăn, ăn xong “ông chồng tội lỗi” đó sẽ lại rửa bát dọn dẹp mọi thứ trước khi được về giường ngủ. Ấy thế mà thỉnh thoảng còn bị tôi sai bảo, bắt bẻ đủ chuyện. Còn chồng tôi thì vật vờ đi lại, khuôn mặt ủ rũ thiếu sức sống, lúc nào cũng len lén nhìn biểu cảm của tôi.


Đỉnh điểm nhất là lần cãi nhau cách đây 1 tuần, tôi tình cờ nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với em gái tôi. Chẳng cần tìm hiểu xem câu chuyện là gì, tôi đã lao vào chất vấn anh rồi đập phá đồ đạc, ném vỡ cả cái cốc đôi mà hai vợ chồng mua về nhân dịp kỷ niệm 1 năm yêu nhau. Nỗi đau vì bị phản bội vừa được lắng xuống một chút thì lúc này lại bùng lên dữ dội. Tôi đòi anh phải đi xét nghiệm ADN. Tôi nói nếu đúng là con anh thì cuộc hôn nhân này chấm dứt tại đây.


Lúc đó anh rất tức giận, anh không nói với tôi một lời nào mà đá cửa bỏ đi. Có lẽ anh bị tổn thương vì sự nghi ngờ của tôi. Nhưng đêm đó anh vẫn về nhà ngủ.


Trong một tuần này, tôi và anh không nói chuyện gì với nhau. Điều này làm tôi rất đau khổ, tôi vẫn yêu anh, vẫn cảm thấy rất cần anh. Tôi đang dự định quyết định bàn bạc lại với anh để tìm cách giải quyết hậu quả thì ngay buổi chiều hôm qua, mặt chồng hằm hằm mang tờ kết quả xét nghiệm ADN về ném vào mặt tôi.


Tôi đọc đi đọc lại tờ giấy, nhìn chằm chằm dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống” đến mấy lần mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Anh nói với tôi, giờ thì đã tin chưa? Có cần phải hoang tưởng như vậy nữa không? Lúc đó tôi rất xấu hổ. Vừa thấy có lỗi với anh nhưng trong lòng lại không giấu nổi sự vui mừng vì kết quả này.


Tôi thấy khổ tâm quá cả nhà ạ. Tôi cũng thấy có lỗi với chồng nữa (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi chưa cười thì lại phải khóc khi giờ đến lượt anh “hành” tôi. Bữa tối qua, tôi lủi thủi nấu nướng một bàn đồ ăn nhằm ngầm “tạ lỗi”. Chồng tôi không ngồi xuống mâm như mọi khi. Anh đứng lên lạnh lùng bảo đi ra ngoài vì trong nhà quá ngột ngạt. Rồi khuya hôm qua anh cũng không thèm về nhà. Tôi gọi điện cho chồng thì anh tắt máy không nghe. Tôi nhắn tin thì anh nhắn lại: "Chán vợ vì đã không tin tưởng chồng. Cô cứ mặc kệ tôi".


Sáng hôm nay anh về nhà sớm. Nhìn bộ dạng anh rất mệt mỏi nhưng anh vẫn lạnh lùng không thèm nói với tôi 1 câu nào. Tôi thấy khổ tâm quá cả nhà ạ. Tôi cũng thấy có lỗi với chồng nữa. Nhưng chồng cứ "phớt lờ" tôi như thế này thì tôi phải làm sao để anh bỏ qua cho tôi lần này bây giờ?

Đưa cu Bon đến xét nghiệm ADN mà tôi chẳng hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho đến khi nhận kết quả xét nghiệm, tôi điếng người đến nỗi không đứng nổi, cu Bon và tôi không phải quan hệ cha con.

Trên đời này không có gì là không thể xảy ra, tôi đang rất buồn bực và cũng bối rối. Nói dối vợ đi công tác, tôi đã trốn khỏi gia đình mình được hơn một tuần. Tôi không thể trở về nhà với gương mặt bình thản, âu yếm vợ của tôi như mọi khi, quấn chặt đứa con trai bé bỏng của chúng tôi. À không, chỉ là của cô ấy mà thôi. Thằng bé không phải con đẻ của tôi.

Câu nói đùa “cháu bà ngoại thì chắc chắn là cháu bà ngoại, còn cháu bà nội thì chưa chắc đã phải cháu bà nội” không ngờ lại rơi đúng vào trường hợp của tôi. Và tôi chỉ biết điều đó khi đi xét nghiệm ADN gần đây. Nói ra thì dài dòng, nhưng việc tôi đi xét nghiệm ADN không phải vì tôi không tin tưởng vợ hay người đời dèm pha. Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm, thằng bé cũng vừa trải qua sinh nhật 4 tuổi hạnh phúc bên bố mẹ. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau từ thời đại học, ra trường đều được bố mẹ lo cho công việc ổn định nên cũng bình yên đến với nhau. Cuộc sống ổn định khiến gia đình luôn vui vẻ cho đến đầu tuần trước.


thử adn và những câu chuyện buồn
Ảnh minh họa

Tôi có một cậu bạn thân, tên Tuấn. Tuấn là bạn thời cấp 3 của tôi, học hành nghiêm chỉnh, công việc đàng hoàng, bố mẹ đều là công nhân viên chức. Tuy nhiên, mãi sau này, khi cũng khá đứng tuổi, Tuấn mới yêu một cô gái làm nghề cắt tóc gội đầu ở tỉnh khác đến làm việc tại Hà Nội. Tuấn phải lòng cô gái đó khi cô đang mang thai, bị người yêu ruồng bỏ, một thân một mình mưu sinh nơi đất khách.

Sau này, khi cô gái đó sinh đẻ, Tuấn cũng túc trực như một người cha thực thụ. Dĩ nhiên, bố mẹ Tuấn phản đối kịch liệt và ông bà còn định từ con khi Tuấn nói với bố mẹ là sẽ cưới cô gái đó.

Bí thế, Tuấn nhờ tôi đem cu Bon đi xét nghiệm ADN để chứng minh quan hệ cha con ruột, giả như Tuấn và đứa con riêng của cô gái cắt tóc kia có quan hệ huyết thống. Có bằng chứng, ông bà sẽ chấp nhận. Còn chuyện sau này lớn lên giống ai, Tuấn phẩy tay: “Ở cùng nhau là nhìn khắc giống nhau hết”. Tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của bạn vì thấy cô gái kia sống biết điều, ngoan ngoãn.

Đưa cu Bon đến xét nghiệm ADN mà tôi chẳng hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho đến khi nhận kết quả xét nghiệm. Tôi điếng người. Cu Bon và tôi không phải quan hệ cha con. Tôi gần như không thể đứng vững và phải ngồi một lúc lâu ở phòng xét nghiệm. Không cảm giác nào có thể tả được tâm trạng tôi lúc đó, sụp đổ, tan vỡ, thất vọng, đau đớn. Tất cả như bóp nghẹt trái tim một thằng đàn ông là tôi.

Tôi không dám gọi điện cho Tuấn, tôi cũng không truy xét vợ tôi. Tôi chỉ lẳng lặng uống rượu suốt một đêm không về. Mặc cho hàng chục cuộc điện thoại của vợ gọi, tôi vẫn không thể nghe giọng của cô ấy. Sáng hôm sau, khi vợ đi làm, con đi học, tôi lẳng lặng về nhà thu xếp đồ đi. Tôi biết lòng tôi yêu cô ấy, nên tôi đau không chịu được khi nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm đau vợ.

Tôi không thể hét lên với cô ấy: “Em là đồ dối trá!”, tôi cũng không thể nói với cu Bon: “Con không phải con trai của bố!”. Giờ đây, tôi hoang mang. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo, tôi không muốn gia đình tan vỡ, tôi vẫn rất yêu vợ tôi nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được những lời giải thích mà bây giờ tôi nghe kiểu gì cũng sẽ giống như những lời ngụy biện. Cô ấy đã đẩy tôi xuống địa ngục, có cách nào để tôi tin tưởng cô ấy được nữa không?

Xa cô ấy và cu Bon đã hơn một tuần, tôi vẫn bế tắc tột độ, tôi nhớ vợ, nhớ con nhưng sự thật phũ phàng ném tôi vào khoảng tối, khiến tâm hồn tôi đau nhức. Tôi phải làm sao trong trường hợp này đây?

T.K (Hà Nội)

(Theo Dân Việt)